30/1/10

Ngày hôm sau không đến


Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đình ở California, tôi gặp một nguời con trai. Ðó là một người bình thường như bao người khác, nguời trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thuờng đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của mình. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.

Ở truờng chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thuờng kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gã mà tôi thích đã làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc vì có một người bạn thực sự hiểu mình. Có điều gì đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.

Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tình bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận đuợc bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi nguời đã về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Ðó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn dịnh cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vì đã không thổ lộ cho anh biết tình cảm của mình. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.

Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều nguời xung quanh anh. Sau khi ra truờng anh tìm việc làm ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vì chưa nói được gì với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng mình và nhìn anh bước lên máy bay. Tôi đã khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim mình. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ký, rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những gì mình đạt đuợc. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cuới. Ðó là của anh.

Tôi đến dự đám cuới một tháng sau đó. Ðám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ và chiêu đãi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng mình vẫn rất yêu anh. Tôi đã tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong lòng tôi. Tôi rời New York và cho rằng mình đã hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đã xảy ra ở New York vì hiểu rằng mình không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vì tôi đã viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn: "Hãy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn trò chuyện truớc đây". Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đã vui vẻ trở lại, quên đi mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối tình ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhìn thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.

Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đã hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ đợi kéo dài cho đến khi tôi đã quên đi điều đó thì nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đã mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi duờng như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao anh không đến như đã hẹn. Tôi đã khóc, những giọt nuớc mắt của sự mất mát và đau đớn đến khôn cùng.

Tôi tự hỏi: "Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?". Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đã được chuyển về cho gia dình và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về tình trạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đã làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ. Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ký của anh. Nó được bắt đầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vì quá nhút nhát mà không dám nói ra điều đó. Ðó là lý do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi. Anh luôn yêu tôi kể cả khi dến New York và kết hôn với người khác. Ðối với anh quãng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đã tưởng tượng rằng đó là đám cuới của chúng tôi và anh đã rất đau khổ khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ký kết với dòng chữ: "Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy". Ðó chính là ngày mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn - ngày mà tôi sẽ biết được tình yêu từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi.

Ðây là một câu chuyện tôi đọc được trên mạng. Có thể các bạn đã từng đọc qua câu chuyện này. Ðiều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn: Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với anh ấy/cô ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa.

Hoathuytinh.com

Nếu giận anh, hãy mở quà!




Anh hay nhường nhịn và tôi cũng thường im lặng tự vấn lại mình, thành ra hai đứa hiếm khi cãi nhau. Anh cũng như tôi luôn sợ sự cáu giận để lâu gom lại, một ngày nổ bung ra thì nguy to. Hai đứa cứ mãi lo xa như thế.

Nhân ngày "không sinh nhật", anh ôm tặng tôi một hộp quà ghi tên "Trút giận" to cỡ màn vi tính 17 inch, dài bằng cái bàn phím, gói kỹ càng đặt trong chiếc túi với lời nhắn: "Giận anh, hãy mở quà". Tôi rất háo hức song lại không mong chờ ngày ấy. Thành ra cứ thấp thỏm, mở hay không.
Tôi gần như quên nó cho đến một ngày, anh khiến tôi cáu nên hằm hằm bỏ về trước. Anh không kịp đuổi theo... Về đến nhà, tôi điên tiết tắt máy, nằm gác tay lên trán, mặt nóng bừng bừng. Đúng lúc ấy hộp quà treo trên tường đập vào mắt. Tôi liền hạ nó xuống, lấy dao dọc mở thật cẩn thận.

Một hộp nhỏ hơn nằm lọt bên trong hộp to ấy, phía trên dán tờ giấy: "Em giận anh thế cơ à? Sao không gặp thẳng anh nói chuyện, mở quà ra làm chi? Dù có thế nào anh cũng muốn nói với em: Hãy bình tĩnh người yêu dấu, anh luôn yêu em, vì em là lẽ sống của đời anh".

Tôi bất ngờ, tự dưng thấy nguôi nguôi khi nghĩ lại nguyên nhân khiến mình đùng đùng bỏ về cũng thật vô lý. Đang định dẹp tất cả sang một bên, lao đi tìm anh và làm hoà nhưng rồi tôi lại tò mò bóc tiếp, vì thấy tựa như búp bê Matrioshka của Nga, khi phía trong lại là hộp quà nhỏ hơn, trên mặt là một icon cười nhăn nhở, giơ tấm biển mang dòng chữ “Xin lỗi mà” ngộ nghĩnh, đáng yêu không thể tả. Kẹp phía trong có bức hình chúng tôi đang cười hạnh phúc bên nhau, và vẫn kèm theo hộp quà gói giấy màu bé hơn, trên là tấm hình có lẽ anh copy trên Internet. Một cậu bé mặt buồn thiu, đang cõng nặng trĩu trên lưng còng gập, dòng chữ "Hối hận" bằng tiếng Anh. Miệng "I'm sorry" nom thật tội nghiệp.

Tôi bật cười, không nén nổi háo hức, liền hăm hở mở. Bên trong là chiếc hộp nhỏ xinh bằng thuỷ tinh chứa năm mươi đồng xu hai trăm đồng kêu leng keng vui tai tượng trưng cho tổng số tuổi của hai đứa. Đến lúc này thì tôi không còn giận anh một chút nào nữa. Giờ có mở thì cũng chỉ vì tò mò cố đi đến tận cùng của "câu chuyện" thôi chứ không phải trút giận gì ai.

Mỗi hộp quà mở ra là một câu nói vỗ về, động viên tôi và một đồ vật có ý nghĩa mang tính gợi mở, bất ngờ khiến tôi cứ trào nước mắt vì hân hoan, vì tình cảm bao la anh dành cho. Mỗi món quà nhỏ là mỗi lúc tôi dành một phút suy ngẫm để hiểu anh hơn, để thấy rằng anh thật quý giá.

Đến hộp trong cùng, bé nhất, chỉ nhỉnh hơn chiếc điện thoại một chút, bên ngoài ghi độc một dòng: "Mãi yêu em!" Trong đựng một trái tim màu tím thủy chung, làm bằng vải nhung mềm mại cùng một tấm giấy nhỏ gấp làm tư, anh viết: "Đây là trái tim anh, qua bao thời gian, thử thách sẽ vẫn trọn vẹn gần bên em, trao gửi đến em tình yêu chân thành nhất. Đừng giận anh nữa, em nhé!".
Nước mắt tôi đầm đìa, anh khi nào cũng thế, chín chắn và luôn suy nghĩ sâu sắc hơn tôi nhiều. Tôi đắn đo chưa biết sẽ làm gì, liền mở máy nhắn tin: "Em yêu anh!". Anh vui mừng, rối rít gọi lại, hỏi han. Tôi đi rửa mặt sau đó quay vào, gói ghém tất cả món quà theo thứ tự từ đầu, không để lại dấu vết...

Hôm sau anh đến chơi, thắc mắc nhìn hộp quà, rồi hóm hỉnh: "Đã mở "Trút giận" chưa?" Tôi vờ bình thản, mắt nhìn nghếch sang: "Mở ra làm gì, có thế mà cũng giận, đòi mở quà thì anh phải gửi tới em chục hộp nữa nhé!". Anh cười thật hiền: "Thế thì tốt, để em phải nghĩ, anh lo lắm". Tôi ngập ngừng: "Để anh phải lo lắng em cũng buồn lắm, em sẽ không giận anh đâu". Rồi tôi ra vẻ hậm hực: "Nhỡ không bao giờ em giận anh thì sao, cũng phải có hạn sử dụng để mở chứ?". Anh hét to: "Được thôi, đó sẽ là dịp kỉ niệm tám mươi năm ngày cưới".

Phải, đến một ngày anh với tôi mở ra và sẽ thấy, hộp trong cùng, bên cạnh trái tim tím kia là tờ giấy gấp tư, có dòng chữ của tôi viết lên mặt sau: "Em đã mở quà và em biết nó sẽ là lần duy nhất em giận anh, bởi bất cứ lý do nào để ta giận nhau cũng đều là ngốc nghếch. Sau này, có điều gì không hài lòng về anh, em sẽ gặp và góp ý thẳng thắn, tỏ rõ lòng mình. Bởi vì, em yêu anh!".
Tôi tin, anh sẽ không giận khi biết tôi đã nói dối là chưa mở quà.

Hoathuytinh.com

Ngày không bình yên




Lần đầu tiên, và có lẽ sẽ không còn lần nào nữa, Tôi, một thằng bạn xấu xa, bước đi trên đôi chân chính mình, nhưng mang trong đầu những suy nghĩ lầm lạc. Đã nhiều lần, tôi mong ước mọi chuyện hãy như lúc bạn đầu, cái lúc ngỡ ngàng e ấp và không ưu phiền sầu muộn, dù cho vấp ngã, nhưng luôn có người có người bên cạnh... Sao thế nhỉ, cái tâm hồn nhỏ bé ngày xưa, khao khát dù chỉ là một nụ cười từ đôi mắt. Qua rồi, qua thật rồi, tâm hồn tôi đang lớn dần với những toan tính nhỏ nhen, nhưng suy nghĩ mà đến tận hôm nay tôi mới phát hiện ra và định rằng ...sẽ dứt bỏ.

Ngày hôm nay thực sự không bình yên, tôi đã không còn đi trên đôi chân của chính mình nữa, không biết là thứ gì, nhưng cũng xin cảm ơn...vì đã giữ lại cuộc đời tôi. Ảo tưởng, đúng là ảo tưởng, những điều như thế này chỉ có thể nằm trong giấc mơ mà thôi, đúng, chỉ là giấc mơ thôi. Tôi lắng nghe từng đợt gió lướt qua tai mình, lạnh quá, sao có cái gì như cay cay nơi khoé mắt và bất giác tôi chợt nhận ra rằng...tôi vô cảm. Hiểu thế nài nhỉ, vô cảm là không còn cảm xúc, không, không phải như vậy, riêng tôi thôi, thứ vô cảm này có lẽ chỉ mình tôi mới có, tôi không định hướng được cảm xúc của mình, thôi thì cứ để nó trôi đi...

Let's bygones be bygones... tôi sẽ trở lại là chính mình, mặc kệ thời gian, mặc kệ tất cả, tôi vẫn tiếp tục bước đi thôi...tôi ơi, cố lên nha.

17/1/10

Bad Day-Daniel Powter

Tôi phải làm thế nào để cứu bản thân đây?


Đã gần 4 năm trôi qua, tôi đã không còn là đứa con gái 17 tuổi ngày xưa, nhưng câu chuyện đau đớn của tôi thì chưa một ngày phôi pha.
Tôi không biết có bao nhiêu bạn đọc có thể thông hiểu được cảm giác của một cô gái như tôi, có thể rất nhiều người nghĩ rằng tôi là một kẻ sống buông thả đáng trách, nhưng tôi chỉ mong mình có thể giãi bày tâm sự, mà tôi đã giấu kín bao lâu nay...

Tôi thèm một cảm giác được yêu thương chân thành, nhưng tôi lại sợ nó, sợ người ta nhìn ra những điều đau đớn trong quá khứ và cuộc sống buông thả hiện tại của mình... (Ảnh chỉ có tính minh họa, không liên quan bài viết)

Mọi thứ bắt đầu khi ông ấy xuất hiện trong nhà tôi và mẹ tôi yêu cầu tôi phải gọi ông ta là cha dượng. Mẹ tôi thường xuyên bỏ tôi ở nhà một mình với những đêm diễn của bà ấy. Tôi đã quá quen với cách sống nghệ sĩ của mẹ, nhất là sau khi cha tôi qua đời thì mẹ tôi lại càng đi nhiều hơn.

Có đêm bà trở về say mềm. Rồi một đêm bà về nhà với ông ta. Đêm nối tiếp đêm, cứ như thế. Ông ta trẻ hơn bà tới cả chục tuổi. Có lần, tôi đi học về, bàng hoàng nhận ra ông ta đang điềm nhiên sử dụng phòng tắm nhà mình khi không có mẹ tôi ở nhà. Thấy tôi, ông ta điềm nhiên kéo khăn tắm và đẩy cửa bước ra.

Tôi giận điên người, gào lên: Cút khỏi nhà tôi! Nhưng rồi mọi việc không đơn giản như tôi nghĩ, mẹ tôi chính thức nói chuyện với tôi và bắt tôi phải chấp nhận việc mẹ tôi cần có một cuộc sống mới, và đây là nhà của bà, bà muốn tôi hiểu, tôi sẽ có một người cha dượng!

Dĩ nhiên là tôi không bao giờ chấp nhận, tôi căm thù con người đó, vì gã trơ tráo đến mức treo ngay bức tranh lõa lồ cạnh bàn thờ cha tôi. Gã bảo tôi: “Em gọi tôi là anh cũng được, cha con làm gì cho nó khó xử!”. Một đứa học sinh cấp 3 như tôi biết làm gì ngoài việc cắn răng chịu đựng, và cố gắng đi học, đi đến nhà bạn bè cho tới gần 8 giờ tối mới về, khi tôi biết chắc mẹ tôi đã ở nhà.

Nhưng rồi một hôm, tôi về nhà, vẫn chưa có ai về cả. Tôi yên tâm khóa cửa, nghĩ rằng đêm nay sẽ là một đêm dễ chịu vì mẹ tôi không về, gã đàn ông kia cũng vậy. Tôi nằm đọc truyện và ngủ chập chờn. Rồi bất chợt, một bàn tay bịt lấy miệng tôi, có mùi ê te, tôi vẫn kịp nhận ra chính là gã đàn ông đó với khuôn mặt khốn nạn. Nhưng tôi không còn cảm giác gì nữa, tôi quay cuồng và lịm đi...

Khi tỉnh dậy, toàn thân tôi không có một mảnh vải… Trời ơi, điều gì xảy ra với tôi thế này? Tôi lao xuống nhà, không có ai cả, gã đàn ông đó đã biến mất...

Tôi đến nhà cô bạn của tôi ở 1 tuần sau đó. Bạn tôi và chị gái nó đưa tôi đi khám phụ khoa để biết tôi ngoài việc không còn con gái thì vẫn ổn, nó bảo đó là việc tối thiểu cần làm sau khi gặp một chuyện kinh khủng như thế. Tôi chỉ báo với mẹ tôi rằng tôi phải học nhóm (mẹ tôi cũng đâu có đủ thời gian để quan tâm?).

Cứ như thế, rồi tôi gần như không bước chân về nhà. Có một lần, tôi về sinh nhật mẹ, chạm mặt gã đàn ông đó. Mặt gã trơ tráo, mắt đỏ đùng đục nhìn xoáy vào tôi thách thức. Tôi không chịu nổi, tôi đã hất cốc nước trên bàn vào mặt gã và bỏ đi...

Tôi cố gắng đỗ một trường cao đẳng và vào TPHCM học để quên đi nỗi đau đớn ấy. Nhưng điều tôi có trong suốt thời gian sau đó, không phải là sự bình an của một cuộc sống mới. Trái lại, nó là những cơn mộng mị ám ảnh. Tôi bắt đầu vào các web và tìm hiểu về những người từng bị như tôi.

Họ rất nhiều, và họ cũng như tôi bây giờ, đang cảm thấy giá trị của mình đã hết, và mọi việc mình làm bây giờ đều chẳng có gì quan trọng.

Và ma xui quỷ khiến thế nào, tôi gặp một người đàn ông hơn tôi 10 tuổi, mê tôi như điếu đổ và sẵn sàng chi trả cho tôi mọi chi phí học hành. Một phần là tôi cần tiền, một phần là cảm thấy mình còn gì đâu để mà mất, tôi tặc lưỡi chấp nhận.

Lần đầu tiên của tôi sau từng ấy năm khiến tôi đau đớn không thể chịu nổi, những ám ảnh lại ùa về. Nhưng rồi tôi cũng vượt qua được. Tôi đã là một đứa con gái kiểu khác, lỳ lợm và bất cần hơn...

Còn thêm một vài người đàn ông nữa, họ đi qua cuộc sống của tôi cũng chỉ vì những câu chuyện liên quan đến sex và tiền. Tôi dửng dưng, tôi cảm thấy cuộc sống có tiền chi tiêu, có thời gian để đi mua sách (sách là thứ thói quen duy nhất tôi vẫn còn giữ từ ngày còn ở nhà, khi đọc sách, tôi thấy mình còn có thể khóc được - điều mà chẳng bao giờ bạn bè hay những kẻ đến với tôi có thể nhìn thấy).

Cho tới hôm nay, khi cậu bạn cùng lớp theo đuổi tôi bao lâu nay, dũng cảm ôm chặt lấy tôi và nói với tôi rằng: cậu ấy yêu tôi thật lòng, đừng lạnh lùng như thế, thì tôi cảm thấy mọi thứ dưới chân sụp đổ. Tôi chưa bao giờ có một cảm xúc tương tự như vậy. Anh ta ngờ nghệch đến độ tin rằng người đàn ông đưa tôi đến trường buổi sáng là... chú họ của tôi.

Tôi thèm một cảm giác được yêu thương chân thành, nhưng tôi lại sợ nó, sợ người ta nhìn ra những điều đau đớn trong quá khứ và cuộc sống buông thả hiện tại của mình... Tôi phải làm thế nào để cứu bản thân mình đây?

L.N.B (21 tuổi)

Theo Sinh Viên Việt Nam

Tôi phải làm gì với "thời vụng dại" của người yêu?

Thời học phổ thông, em đã từng yêu và đã từng trao tất cả những gì quý nhất của người con gái cho một người. Tôi khéo léo hỏi và em đã thú nhận. Tôi đau đớn đến xé lòng, trái tim tôi như quặn thắt. Tôi biết hành xử thế nào đây?


NGUYEN NGUYEN; Email: nguyen.vnu@gmail.com

Mình là người vốn được giáo dục rất nghiêm khắc bởi gia đình, đặc biệt là trong quan hệ nam nữ, thậm chí hồi đó mình còn nghĩ nếu mình hôn cô gái nào thì chắc chắn sẽ lấy cô gái đó...

Cũng như bạn, hồi sinh viên mình cũng trải qua một vài mối tình nhưng không đến đâu cả... cho đến lúc gặp cô bạn của mình sau này. Ban đầu bọn mình chỉ là bạn bè, nên khác với hoàn cảnh của bạn là mình biết được cô ấy cũng đã từng có bạn trai, chính cô ấy kể với mình tất cả (bạn bè nên dễ dàng nói chuyện hơn chăng?), bạn trai và là mối tình duy nhất của cô ấy đến lúc đó, hai người thậm chí đã từng ở chung...

Mình là người có quan điểm rất bảo thủ nên cũng buồn phiền vì chuyện này, mình đã suy nghĩ rất nhiều vì thực ra giữa chúng mình nói là bạn bè nhưng chỉ là hình thức bề ngoài còn phía bên trong thì xem nhau hơn thế nhiều, chỉ có điều vì nhiều lý do mà chưa dám nói ra thôi.

Rồi chúng mình chính thức yêu nhau sau nhiều vất vả và đắn đo... Vì đi học xa nhà mà việc cưới xin chưa thể thực hiện được, chúng mình chỉ đăng ký thôi. Cô ấy là một người rất truyền thống nên cũng hiểu được suy nghĩ của mình, cô ấy luôn tỏ ra nuối tiếc vì chuyện ngày xưa: Em rất tiếc anh không phải là người đàn ông đầu tiên của em...

Bạn sẽ hỏi mình có buồn không? Tất nhiên là có! Nhưng liệu chúng ta có thể thay đổi được quá khứ không? Không thể! Được một người con gái trinh bạch và trong sáng yêu đúng là một niềm hạnh phúc, và cả dễ dàng nữa, nhưng được một cô gái đã từng biết đến nỗi đau, niềm tiếc nuối... trong cuộc sống yêu thương chân thành thì càng đáng quý hơn nữa.

Vậy nên bạn hãy tự hỏi lòng mình xem bạn có thực sự yêu thương cô ấy chân thành không? Và cả tình cảm từ phía cô ấy nữa. Thứ nữa, làm người đàn ông hiện đại cần có sự vị tha và độ lượng, đặc biệt trong cuộc sống gia đình sau này. Cuộc đời thật ngắn ngủi, và những giây phút hạnh phúc lại càng ngắn và không dễ dàng có được... Mong bạn có sự lựa chọn đúng đắn cho mình!

Nguyễn Minh Huệ; Email: Lily_lovely2002@yahoo.com

Chào anh! Em đã đọc bài viết của anh trên tienphong.vn. Thực tình mà nói, em không phải là người ủng hộ quan điểm "yêu hết mình" của giới trẻ hiện nay. Nhưng trong trường hợp của anh, liệu có phải anh hơi ích kỷ khi không tha thứ cho người con gái anh thật lòng yêu thương?

Có được tình yêu như vậy thật chẳng dễ dàng chút nào anh ạ. Mong anh hãy nghĩ lại... Anh nói rằng anh không biết gia đình có chấp nhận chị ấy không, nhưng việc này anh không nhất thiết phải nói với gia đình mà, anh biết, chị biết, và anh có thể thông cảm, tha chứ cho chị để hai người cùng cố gắng cho cuộc sống của mình. Như vậy chưa đủ sao?

Còn nếu anh băn khoăn nữa, có thể về việc sau này chị có thể làm vợ, làm mẹ bình thường như những người con gái khác hay không? Anh hãy nói thẳng thắn với chị, có lẽ bây giờ hai người sẽ không quá khó nói chuyện thẳng thắn với nhau đâu. Chúc anh sớm giải quyết được tình huống của mình và có cuộc sống hạnh phúc với một người con gái "thuộc về cuộc đời anh"!

Giao Chi; Email: manh-23450@yahoo.com.vn Không thể đánh đồng mọi trường hợp

Việc có chấp nhận người bạn đời đã có những mối tình sâu nặng trước đây hay không phụ thuộc vào quan điểm sống của mỗi người.

Nếu bạn là người không coi trọng quá khứ và chỉ tin vào tương lai hoặc chính bạn cũng rất thoáng trong tình yêu thì bạn chắc chắn chấp nhận được một người yêu đã có nhiều bạn tình. Còn nếu bạn không chấp nhận thì trong trường hợp này bạn hơi bị ích kỷ đấy.

Nếu bạn là người tôn trọng nguyên tắc, bạn rất nghiêm chỉnh trong tình yêu thì bạn không nên chấp nhận một người yêu đã có bạn tình. Nếu bạn tỏ ra cao thượng trong trường hợp này, bạn sẽ không có hạnh phúc trọn vẹn đâu.

Những bạn trai hoặc gái đã trót trao nhầm tình cảm thì nên lựa chọn đúng đối tượng để không phải áy náy sau này vì chỉ cả hai đều thoáng mới dễ tha thứ cho nhau.

Riêng với những bạn bị cưỡng bức hoặc rơi vào hoàn cảnh bắt buộc phải trao thân chứ không có tình cảm tự nguyện thì đấy là những bạn đáng được cứu rỗi. Những bạn như thế có khả năng xây dựng một gia đình với tình cảm thủy chung chân thật và chúng ta cần chia sẻ với các bạn ấy.

Huyen Trang; Email: tranganh042007@yahoo.com Cần một người đàn ông đích thực

Từ những lời thổ lộ của bạn, tôi có thể đưa ra hai khả năng và cũng là hai hướng để bạn lựa chọn:

Vì không thể vượt qua hoàn cảnh hiện tại bạn sẽ từ bỏ mối tình đang có, tiếp tục lao vào cuộc tìm kiếm mới hòng thỏa mãn "chuẩn mực" của riêng mình. Kết cục, bạn tuy gặp được một người bạn gái còn trinh nguyên, nhưng liệu bạn có đảm bảo là mình sẽ có hạnh phúc với người ấy không?

Vì ngoài sự trinh nguyên của người con gái ra, bạn sẽ không thể khám phá ra điều gì khác ngoài sự vô nghĩa, trống trải nếu không xuất phát từ một tình yêu chân thành, đích thực.

Còn nếu sau cuộc marathon tìm kiếm mà vẫn chỉ là "đãi cát tìm vàng" trong vô vọng thì tâm hồn bạn lúc đó sẽ trở nên chai sạn, đến nỗi không thể yêu ai được nữa vì sự nghi ngờ, ích kỷ vẫn còn nguyên trong tâm hồn bạn. Con đường lúc đó sẽ là không lối thoát và bạn sẽ chết già ở cuối cuộc đua.

Còn nếu biết chấp nhận thực tại, tức là bạn biết trân trọng và đón nhận tình yêu đích thực đang có thì bạn phải biết bỏ qua quá khứ và chân thành đón nhận người bạn gái của mình với tấm lòng bao dung, vị tha của người đàn ông đích thực.

Tôi tin chắc vào tương lai bền vững của cuộc sống gia đình trên nền tảng của lòng tin, sự cảm thông và sự tôn trọng lẫn nhau. Vì vậy, tôi đánh giá cao sự chân thành và thẳng thắn của bạn gái bạn khi nói ra sự thật.

Lời khuyên tôi muốn gửi tới bạn lúc này là hãy hết sức rộng mở tấm lòng, bao dung và chân thành đáp lại tình cảm của người bạn gái mà không để tuột mất cơ hội của đời mình.

Kim Hung; Email: phamkimhungcm@yahoo.com.vn Hãy làm theo những gì con tim bạn mách bảo

Không ai là hoàn hảo cả. Thời dại khờ của người yêu bạn đã qua rồi. Bạn yêu cô ấy sau thời gian đó. Quá khứ là của cô ấy. Bạn không nên buộc cô ấy phải trao quá khứ cho bạn. Điều cơ bản là hiện tại tình cảm của cô ấy đối với bạn như thế nào?

Tôi tin chắc bây giờ cô ấy cũng yêu bạn nhiều lắm và cũng sẽ trao cho bạn tất cả những gì cô ấy có thể. Và như thế ngày xưa cô ấy yêu bằng tất cả trái tim mình, chắc hẳn lúc đó cô ấy không bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp bạn hôm nay, chắc rằng lúc đó cô cũng muốn gắn bó cuộc đời với người yêu cũ.

Còn hiện tại cô ấy chắc hẳn rằng không nghĩ rằng sẽ gắn bó cuộc đời mình cho bất kỳ ai ngoài bạn. Đó mới là điều quan trọng. Quan trọng là cô ấy sống với bạn thế nào hiện tại và sau này. Bạn có chắc khi bạn tìm được một người còn trinh nguyên, người đó sẽ chung thuỷ với bạn suốt đời không?

Nếu bạn quá quan trọng điều ấy, tôi tin chắc bạn chưa thật sự yêu cô ấy đâu. Tôi biết chắc rằng người yêu bạn hẳn đau khổ lắm với quá khứ của mình, với sự không nguyên vẹn của mình khi đến với bạn, vậy thì bạn còn làm khổ cô ấy thêm làm gì? Nếu bạn không vượt qua được thì hãy rời xa và đừng làm khổ cô ấy thêm. Chúc bạn sáng suốt khi chọn cho mình một quyết định.

Ng. Ngoc; Email: ngngoc61@yahoo.com Phải thận trọng

Có thể một phút đau khổ vì thất vọng về người mình yêu, bạn sẽ vượt qua được, nếu bạn yêu cô ấy thực sự. Nếu bạn quá đau đớn về điều đó, thì tôi có lời khuyên với cô gái kia, cho dù bạn có tha thứ, thì điều tốt nhất là nên chia tay, thực sự, bạn sẽ mãi không thể quên và tha thứ.

Nếu tôi là người con gái mà bạn yêu, tôi sẽ quay đi, đơn giản chỉ vì bạn đang cần một cái gì đó khác mà không phải chính bản thân cô ấy.

IP Address: 222.252.90.74; Email: snowtiger_yes@yahoo.com

Neu anh that su yeu co ay, anh se co du suc manh de vuot qua nhung can tro ve tam ly do. Hien tai co ay song tron ven voi anh, yeu anh that long va nghiem tuc, anh con muon gi hon? Qua khu hai nguoi khong thuoc ve nhau.

Neu co ay trao su trinh nguyen co nguoi ma co ay tung yeu truoc do, thi khong co nghia co ay la nguoi hu hong. Theo toi, su de cao den muc tuyet doi hoa cai chu "trinh" kia se khien nguoi ta khong bao gio nhan ra dau la gia tri dich thuc. Do chi la tam ly so huu ich ky ma thoi! Anh dung de mat tinh yeu, neu anh thay co ay la nguoi phu nu tot!

Jell; Email: Jell9106_mu@yahoo.com Jell nghĩ là...

1 - Hãy tự hỏi mình đã "như thế" chưa ? Bạn là con trai, thì bạn có làm những chuyện như thế cũng không ai kiểm chứng được, còn con gái chúng tôi lại khác. Tôi khô g nói bạn từng làm như thế, nhưng tôi thực sự mong bạn hãy nhìn lại mình, xem mình đã từng có tình cảm với người con gái khác trước đó hay chưa đã.

Với lại, thực tại mới là cái quan trọng, tương lai mới là cái cần thíêt, lỗi lầm của cô ấy đã là quá khứ rồi, nó không được thực hiện bằng tâm hồn và tình cảm của cô ấy bây giờ. Bây giờ, cô ấy yêu bạn cơ mà!

2 - Tình yêu có nguyên tắc và gốc rễ căn bản để hình thành và duy trì, trong đó có lòng tin và vị tha. Không tin cô ấy, bạn đã phủ nhận sự lựa chọn của bạn, phủ nhận tình cảm của bạn. Không tha thứ cho cô ấy, bạn sẽ khó có thể giữ cho lòng mình thanh thản.

3 - Nếu bạn cứ nghĩ đến chuyện này, như những bạn khác vừa nói, liệu sau này 2 người có hạnh phúc không, bạn không quên nó mà mang nó ra dày vò cô ấy, chỉ làm gia đình lung lay. Lỗi lầm đã nằm yên, quan trọng là sự thay đổi. Ai cũng có một thời dại dột, quan trọng là sự trưởng thành, trí tuệ hơn.

Bạn yêu cô ấy vì cái tốt đẹp của cô ấy, ko phải vì quá khứ hay bất cứ điều gì vô nghĩa khác. Chúc bạn có suy nghĩ lựa chọn chính xác để có được hạnh phúc lâu dài cho mình.

IP Address: 222.253.21.70

Nếu bạn thực sự yêu cô ấy thì bạn không đau khổ như vậy. Bạn là người có học nhưng suy nghĩ của bạn lại quá cực đoan và thiếu cái gì đó thuộc về lý trí.

Tôi khuyên bạn thế này: Với suy nghĩ của bạn như thế, và cũng có thể là tính cách của bạn như thế, thì trong trường hợp này bạn nên chia tay với người đó. Vì dẫu bạn có vì "thương" cô ấy mà tiến tới hôn nhân thì cuộc sống gia đình sau này của bạn sẽ khó mà êm thắm, bạn cũng khó mà thanh thản vì thành kiến của bạn.

Tôi muốn nhấn mạnh rằng tất cả sự "đau khổ" của bạn hiện giờ và sau này đều do thành kiến của chính bạn chứ hoàn toàn không phải lỗi lầm ngày xưa của người bạn yêu. Chúc bạn sáng suốt.

Nguyễn Thị Hạnh; Email: hanh_k52bc@yahoo.com

Tôi nghĩ nếu anh thực lòng yêu cô ấy thì chẳng có gì phải băn khoăn cả. Anh yêu cô ấy vì cái gì nào? Chẳng lẽ chỉ vì một lần lầm lỡ của cô ấy trong quá khứ mà anh nỡ hắt hủi cô ấy sao? Nếu anh làm như vậy thì chắc chắn anh sẽ chẳng bao giờ tìm được cho mình một tình yêu đích thực cả.

Thanh Nam; Email: bua882002@yahoo.com Đừng quá khắt khe với người khác

Thử hỏi nếu một người con trai đã từng yêu và có quan hệ thì ai có thể biết và lên án được, còn với bạn gái thì lại khác, để lại "di chứng" và bị coi là "không thể chấp nhận" được. Vậy, sự công bằng ở đâu?

Tôi chỉ muốn nói một điều thuộc về chân lý cuộc sống là đừng áp đặt điều mình (không) thích đối với người khác. Phải đặt mình vào vị trí của người ta mà suy nghĩ và hành động thì mới phù hợp với hoàn cảnh, nhất là trong thời đại ngày nay.

Mọi sự ích kỷ đều sẽ đi đến kết cục là giết chết tình yêu chân chính cũng như phần nhân văn ở mỗi con người. Còn ở ai đó mà tính ích kỷ còn ngự trị và cái tôi quá lớn thì chắc chắn sẽ chẳng bao giờ nhận biết được giá trị thật sự trong mỗi con người và rộng hơn nữa là cuộc sống quanh ta.

Quang Dung; Email: quangdungtn@gmail.com

Bạn yêu người con gái đó vì tình yêu hay là trinh tiết. Bạn nên xác định điều đó vì đó là chìa khóa cho bạn nên tiếp tục nên hay là không? Mình nghĩ rằng một tình yêu chân thành, mãnh liệt theo bạn miêu tả thì không có điều gì mà không vượt qua được.

Nếu bạn cảm thấy điều đó bạn không thể vượt qua được thì đừng nên liên lạc nữa. Thời gian cũng là liều thuốc tốt để giải quyết mỗi vấn đề. Hãy tự quyết định! Lời khuyên bao giờ cũng chỉ là lời khuyên, hãy tự mình quyết định để không phải hối hận.

Hạnh phúc hay không là do bạn...

Chào bạn Hoàng Hà! Rất mong có thể mang những ý kiến, cách nhìn và kinh nghiệm sống ít ỏi của mình một phần nào đó giúp bạn tìm được lối thoát cho rắc rối này. Bạn ạ, trước khi tâm sự mình muốn hỏi bạn một vài điều, bạn cố gắng trả lời với những cảm xúc tình cảm thật sự của mình bạn nhé!

Đầu tiên mình muốn hỏi bạn, theo bạn, bạn có yêu cô ấy không? Câu hỏi này dường như có vẻ “thừa” nhưng bạn hãy tự khẳng định lại một cách rõ ràng rằng: có hay không?

Thứ hai, theo bạn và theo mọi người “yêu” là như thế nào, rồi sau đó tự trả lời lại câu hỏi trên một lần nữa?

Thứ ba, nếu bạn ở vị trí của cô ấy khi bắt đầu yêu bạn, sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, bạn quyết định che giấu hay nói cho người mình yêu dù biết điều đó sẽ chắc chắn làm tổn thương người ấy và có thể bạn sẽ đánh mất người ấy?

Cuối cùng, nếu bạn quyết định tiếp tục mối quan hệ này bạn sẽ kể chuyện đó của cô ấy cho mọi người quanh bạn như gia đình và bạn bè nghe không?

Còn đây là ý kiến của mình. Theo mình nghĩ “tình yêu thực sự” không phụ thuộc vào việc: bạn là ai? đàn ông hay đàn bà bạn là người như thế nào? (công nhân, kỹ sư, giáo viên hay sinh viên…; giàu hay nghèo; là người khó tính hay dễ tính…), bạn sống trong môi trường như thế nào? (sinh ra trong một gia đình gia giáo hay không; ở Việt Nam hay nước ngoài…) mà nó phụ thuộc vào tình cảm của bạn mà thôi.

Theo quan điểm của tôi, một tình yêu mù quáng vẫn có thể là một tình yêu thực sự khi bạn có thể cho đi tất cả mà không quan tâm nhận lại được gì. Vậy nên, nếu được phép khuyên bạn, mình sẽ khuyên bạn nhìn lại chính mình trước.

Chuyện của người ấy hay chuyện của bạn đều là những khó khăn thử thách đối với tình yêu của hai người. Nếu bạn có thể vượt qua chuyện này thì bạn có thể vượt qua được những chuyện khác tưởng chừng khó khăn hơn.

Trong chuyện tình yêu, người ta thường có thể chết vì nhau nhưng chưa chắc có thể chung thủy vì nhau hay bỏ qua cho nhau sự “phản bội” dù đó là tức thời mà thôi. Tuy nhiên, đó chưa thể là tình yêu thực sự.

Giả sử, vợ bạn không chung thủy một lần, bạn có tha thứ cho cô ấy để cô ấy quay về không? Thường thì trái tim bạn mách bảo rằng bạn luôn muốn cô ấy quay về, nhưng cái “đàn ông” trong bạn lại có thể không cho phép!

Nếu thực sự yêu, bạn sẽ vượt qua chính những “tự ái” đó dù nó có lớn đến đâu. Người ta vẫn nói, hãy đi theo những gì con tim bạn mách bảo… Còn ở đây, người yêu bạn mắc phải sai lầm nhưng đó là sai lầm trước đây, không phải là phản bội.

Bạn biết không, trái tim bạn có lẽ đã mách bảo bạn tha thứ cho cô ấy. “Lúc đó, tôi chỉ biết ôm em vào lòng, nhẹ nhàng động viên em”. Nhưng lý trí và tự ái của bạn cũng cao lắm “Tôi đã yêu chân thành, yêu hết mình..., để rồi bị lừa dối? Liệu gia đình tôi có chấp nhận cho con trai mình cưới một người như cô ấy? Bạn bè, đồng nghiệp sẽ nghĩ gì về tôi?”.

Cứ cho là cô ấy đã lừa dối bạn, nhưng cô ấy có thực sự muốn như vậy không? Có lẽ chỉ vì cô ấy đã quá sợ mất bạn, thậm chí không biết làm như thế nào, chỉ đơn giản là che giấu khi còn có thể.

Thực ra, nếu tôi ở vị trí của cô ấy, tôi sẽ nói thẳng với người yêu về chuyện đó, nếu anh ấy rộng lượng và sẵn sàng chấp nhận quá khứ đó của tôi vì yêu tôi, tôi sẽ lấy anh, còn nếu không thì sớm hay muộn cũng khó mà giữ được hạnh phúc vì tình yêu này không đủ bền vững để vượt qua thử thách lớn nhất trong cuộc sống hôn nhân này.

Đấy là nói vậy, chứ thực sự nếu ở trong hoàn cảnh đó, cũng không chắc 100% tôi có thể dũng cảm làm điều đó, bởi khi yêu, con người ta ích kỷ, nhưng yêu thực sự bạn lại có thể trở nên rộng lượng. Vì thế, vấn đề tôi muốn nói ở bạn là cái “tự ái” của bạn cũng khá “cao”, thực ra nó cũng là điều bình thường dễ hiểu, nhưng tình yêu thực sự lại có thể vượt qua tất cả, thậm chí cả cái bức tường lớn đó của bạn.

Còn chuyện gia đình, bạn bè và cơ quan, tôi chỉ muốn bạn biết rằng, không phải chuyện gì cũng nên công khai hết, nhất là chuyện tình yêu, và đặc biệt là chuyện “phòng the”. Bạn có thể hỏi người tư vấn hay đọc sách báo, chỉ tâm sự nhỏ với người thân hay bạn bè mà bạn thực sự tin tưởng; thậm chí nhiều trường hợp, bạn nên tự giải quyết, tránh gây chuyện “khó lường” trong các mối quan hệ trong gia đình, và vì bạn đã trưởng thành. Đó không phải là giấu diếm gì, mà đó đơn giản là quyền tự do cá nhân của bạn và là điều bạn nên làm.

Còn nếu bạn cảm thấy cô ấy không xứng đáng với bạn, một người sinh ra trong gia đình như thế, có học hành như thế và cũng tự biết cách giữ gìn mình như thế, trong khi cô ấy là con gái, thì tôi một phần nào đó chưa thể đồng ý với bạn.

Trên đời có nhiều loại “con gái”. Có người “bị lừa”, có người vì tình yêu bồng bột mà trao thân, có kẻ lại thấy điều đó làm chuyện bình thường. Quan trọng cô ấy là người nào trong số ba người trên, và tình yêu cô ấy dành cho bạn là thực sự hay không? Tính cách con người thực sự của cô ấy như thế nào? Có thể chung thủy sống bên bạn sau này hay không?

Còn chuyện cô ấy lỡ với người đang phá vỡ hạnh phúc của hai bạn, kẻ không hề yêu cô ấy, thì bạn hãy nên coi đó là một quá khứ mà không ai muốn cả. Ai cũng có thể mắc lỗi. Theo quan điểm của tôi, bạn nên sống cho tương lai, đặt niềm tin vào một tình yêu chung thủy, một cuộc hôn nhân hạnh phúc sau này chứ không nên xét lại lỗi lầm trước kia, cái mà có thể lấy ra làm bài học thôi hay tốt hơn hết là nên quên đi để sống dễ dàng hơn.

Thường thì không ai sống bên bạn được nhiều như người bạn đời của bạn. Chính vì vậy nên chọn người phù hợp, là người bạn yêu và yêu bạn, luôn bên bạn dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Cũng chính vì thế, không ai có thể quyết định hay chi phối chuyện bạn chọn “ý trung nhân” của mình như thế nào thay bạn được. Bạn phải tự dựa vào tính cách con người bạn và tình cảm của chính mình để quyết định.

Cuộc sống hôn nhân của bạn còn có thể sẽ phức tạp hơn nhiều, bạn hãy thử đọc các bài tâm sự trên các báo khác như VNexpress mà xem. “Vạn sự khởi đầu nan”, cuộc sống hôn nhân cũng vậy. Nếu vượt qua được thử thách này thì tôi tin rằng hai bạn sẽ vượt qua các thử thách khác dễ dàng hơn.

Đúng như bạn đã khuyên cô ấy, các bạn có thể hỏi thêm lời khuyên từ người khác nhưng nên tránh người thân từ phía bạn, mà thực ra cũng không nên hỏi mẹ cô ấy, thực sự bà sẽ buồn lắm và điều đó là không cần thiết khi hai bạn có thể tự giải quyết. Bạn hãy một lần nữa yêu cầu cô ấy nói thật lòng về tình cảm cô ấy dành cho bạn, rồi nói chuyện với cô ấy, nếu chấp nhận lấy nhau mà sau này nhỡ có chuyện gì bạn lại trách cô ấy về chuyện này thì cô ấy sẽ thế nào, còn chấp nhận không?

Tôi hiểu được cảm giác của bạn như thế nào, dù bạn có thể bỏ qua bây giờ nhưng chưa chắc nó sẽ không đeo bám bạn suốt cuộc đời. Nhưng tôi luôn hy vọng rằng tình yêu có thể hàn gắn những nỗi đau đó trong bạn. Nếu quyết định tiếp tục và vì bạn yêu cô ấy thì cũng hãy đừng để cô ấy dằn vặt vì chuyện này.

Hãy viết câu chuyện ấy vào một mẩu giấy, rồi cho vào một chiếc lọ, sau đó ném nó đi thật xa ra biển, hay chôn nó thật sâu ở một nơi không bao giờ đến nữa , hay đơn giản là đốt nó đi! Muốn bạn hạnh phúc, muốn người bạn yêu hành phúc, muốn gia đình bạn êm ấm để con cái bạn sau này cũng luôn được hạnh phúc, bạn hãy tự nhắc nhở mình quên đi những gì không đáng nhớ, để sống và yêu thương.

Tôi được biết về một đôi như thế, họ đã sống bên nhau 19 năm trời, có với nhau 2 đứa con và sống hạnh phúc, tuy nhiên khó mà tránh khỏi việc mặc cảm và nghĩ ngợi về trước kia, nhưng đó chỉ là trong giây lát thôi bạn ạ! Nhưng, bạn hãy nhớ kỹ một điều, hãy cố gắng đánh giá một cách chính xác nhất có thể về con người cô ấy, đó nên là “lý trí” của bạn, và về tình cảm của bạn dành cho cô ấy , đó là “trái tim” của bạn, trước khi đưa ra quyết định cuối cùng.

Chúc bạn hạnh phúc ! PS: Nếu muốn tâm sự, chia sẻ nhiều hơn, bạn có thể chat trực tiếp với tôi qua YM! easy_way_out_21_9

Thùy Trang; Email: sorrow_star@yahoo.com

Trên đời không có ai là hoàn hảo cả. Mỗi người rồi sẽ mắc phải những lỗi lầm dù lớn hay nhỏ. Với đàn ông. sự trinh nguyên của con gái rất quan trọng nhưng anh hãy nghĩ tới tình yêu của mình. Nếu thực sự mình yêu người đó và có thể tha thứ thì hãy tha thứ.

Vì mình sống với hiện tại và tương lai chứ không phải sống trong quá khứ. Hãy gạt bỏ những mặc cảm cho chính mình và người yêu anh. Tôi mong anh sẽ có quyết định sáng suốt bởi tình yêu là tất cả.

Đoàn Thành

Là con người, không ai không có lỗi lầm. Có cái có thể tha thứ, nhưng có những lỗi cả đời không chuộc lại được.Quên cô ấy đi và tìm cho mình một hạnh phúc mới. Với thời gian, bạn có thể quên tất cả. Không có gì là vĩnh cửu cả, thà đau một lần để được sống thanh thản về sau còn hơn một phút yếu lòng mà phải trả giá bằng cả đời người.

Việt Báo (Theo_Tien_Phong)

15/1/10

LẠC LỐI

Lâu rồi lại vào blog chú Hoàng guitar, thấy bài thơ hay ghê, đúng tâm trạng gì đâu ah...

LẠC LỐI
Ta về soi lại duyên tình cũ
Mấy chục năm trời tưởng đã hư
Bỗng đâu hoa nở bên thềm vắng
Dáng mỏng em về tựa lá thu

Vẫn là em đó, nụ cười duyên
Vẫn tóc nghiêng bay, dáng rất hiền
Vẫn tôi ngồi đó nhìn say đắm
Và vườn xưa bỗng rộn tiếng chim

Tình ơi xa khuất đã bao năm
Chiều nay len lén trở về thăm
Ta hẹn nhau trong vườn ký ức
Rồi lặng nhìn nhau chợt khóc thầm

Có lẽ nào ta lạc mất nhau ?
Có lẽ nào anh trút gánh sầu
Lên đôi vai mỏng người em nhỏ
Quay lưng đi chẳng chút ngoái đầu ?

Cơ duyên chỉ có thế mà thôi
Sao ta nén chặt cõi em rồi
Chiều nay bỗng lạc về vườn cũ
Khóc lặng thềm em, chợt nhớ người

14/1/10

Chọn ai, người mình yêu hay người yêu mình?!!...

Tại sao tình yêu lại bắt đầu bằng sự lựa chọn thế nhỉ? Đúng là cuộc sống luôn có sự lựa chọn và chọn lựa đúng đắn lại là điều hết sức quan trọng, làm sao tránh khỏi sự trớ trêu và ngờ vực, khi mà người mình yêu lại không yêu mình, còn người mình không yêu lại yêu mình...cuồng nhiệt. Có chăng là sự đắp đổi sao cho trọn vẹn, và tình yêu nên được xuất phát từ bản chất của nó thì tốt hơn. Ngày trước, ngay cả tình yêu mà Chúa ban cho Adam và Eva cũng xuất phát từ cái gốc rễ đó, tại sao Eva lại được sinh ra từ cái xương sườn của Adam, mà không từ cái vốn dĩ của mọi sinh vật khác. Phải chăng là vì, tình yêu nên xuất phát từ cái bên trong, đồng thời từ 2 phía, Eva được sinh ra từ Adam chính là đã có sự gắn bó hữu cơ nào đó, không thể tách rời và luôn cần có nhau trong mọi hoàn cảnh. Đó mới là bản chất của tình yêu! Nếu như đổi lại, thực sự cho Eva 1 lựa chọn, thì có lẽ nàng đã chọn...C mất rồi, chứ ai đâu mà chọn Adam...dở hơi, cùi bắp.(^^)
Tình hình rất là...tình hình,có lẽ không có sự lựa chọn nào khó khăn và rắc rối hơn lựa chọn bạn đời cả. Đa phần, sau 1 thời gian chung sống, người ta phàn nàn ..."tôi đã có 1 lựa chọn sai lầm", bởi vì sao, tạm hiểu thế này, khi 1 chàng trai chọn người mình yêu, bao giờ anh cũng đeo 1 cái mặt nạ, bằng kim loại tốt, phản sáng..., anh sẽ chinh phục cô nàng với cái mặt nạ này, đi đâu anh cũng mang nó theo, trong thời gian...yêu đương này, nó sẽ là một bình phong tốt, sẽ thay thế con người thực sự của anh và sẽ là mẫu hình hoàn hảo trong mắt người yêu anh. Thế mới vỡ lẽ ra, khi thực sự bị yêu rồi, ngừời con gái mới tự hỏi "tôi đang yêu ai đây"...hối hận...thì đã muộn.
Nhưng mà, theo suy nghĩ...nông cạn của mình, việc yêu, lựa chọn ngừời yêu và việc yêu rồi đi đến hôn nhân. Đây có thể là 2 giai đoạn khác nhau, của 1 quá trình dài dằn dặc mà kết thúc của nó là hôn nhân. Bạn thích 1 người, bạn có quyền đeo đuổi, tuỳ bạn, nhưng bạn nên nghĩ kĩ, mục đích của bạn là gì, nếu thực sự đó là hôn nhân và bạn coi đó là điều quan trọng, thì nên hiểu rằng "hôn nhân không chỉ là kết quả của tình yêu, tình yêu trong hôn nhân thực sự quan trọng, nhưng hôn nhân lại là 1 sự đồng thuận từ nhiều phía mà thành". Còn nếu ngay từ đầu đã không có sự đồng thuận, thì vì lẽ gì mà bạn vẫn còn tiếp tục, hay đó là 1 sự cố chấp, sự khẳng định mình không muốn chịu thua ai nằm trong tính cách của bạn. Người ta có thể từ chối nhau ngay trước ngày đám cưới, hoặc tưng bừng hơn, mà hét lên rằng "con ...không đồng ý" ngay tại lễ đính hôn của chính mình. Đó là những người may mắn, người ta thường tiếc cho chàng trai, mà quên nghĩ rằng, lẽ gì cô gái làm việc đó. Điều đó nói lên rằng, "đi tìm tình yêu đích thực không hề dễ dàng" và tôi khuyên bạn, đừng bao giờ trông chờ vào đều may mắn, vì đó chỉ là nhất thời mà thôi!

12/1/10

BA LOẠI TÌNH YÊU


BA LOẠI TÌNH YÊU

Có nhiều cách xếp loại tình yêu, nhưng ở đây người ta chia tình yêu ra làm ba loại có vẻ hợp lý nhất và hạnh phúc của mỗi người tùy thuộc vào loại tình yêu mà người đó theo đuổi.
1.Tình yêu "Nếu"Ðây là loại tình yêu chúng ta nhận được nếu chúng ta đáp ứng một số đòi hỏi nào đó. Nếu anh thành công và có địa vị trong xã hội, tôi sẽ yêu anh, Nếu anh có thể trở thành một người chồng lý tưởng, tôi sẽ là người vợ trung thành của anh, Nếu con ngoan, cha sẽ yêu con. Là loại tình yêu thông thường nhất và có lẽ nhiều người không biết tình yêu nào khác ngoài loại tình yêu nếu này. Ðây là tình yêu ràng buộc, có điều kiện và động lực thúc đẩy nó là lòng ích kỷ.Hình thức thấp nhất của loại tình yêu nếu phơi bày nhan nhản trong cuộc sống. Có quá nhiều cô gái rơi vào bi kịch của loại tình yêu này. Nếu em thỏa mãn những đòi hỏi của anh thì anh yêu em (dĩ nhiên nó được hót dưới hình thức những câu nói hay ho khác).Nhiều cuộc hôn nhân đổ vỡ khi xây dựng trên tình yêu nếu. Cô dâu và chú rể không yêu nhau bằng tình yêu chân thật, đặt căn bản trên nhân cách của mỗi người mà chỉ yêu qua những hình ảnh rực rỡ, mộng mơ mà họ hy vọng về nhau. Khi ảo ảnh tan biến, sự thật không được như mong ước thì tình yêu ấy bỗng biến thành sự thù ghét.
2. Tình yêu "Vì"Trong tình yêu vì, người ta được yêu vì một lý do nào đó. Người được yêu phải có những giá trị hay những điều kiện phù hợp với những tiêu chuẩn của người bạn tình. Anh yêu em vì em đẹp, em yêu anh vì anh đặc biệt hơn những người khác, anh nổi tiếng, anh giàu có... , tôi yêu anh vì anh bảo đảm đời sống cho tôi... Có thể chúng ta cười những câu nói như thế, nhưng chính chúng ta cũng vậy, đa số chúng ta yêu một người vì ta tìm thấy nơi người đó những điểm đặc biệt đáng yêu hay vì người ấy đã chiếm được tình yêu của chúng ta bằng một cách nào đó. Có lẽ chúng ta thích loại tình yêu vì hơn loại tình yêu nếu. Bởi tình yêu nếu đòi hỏi chúng ta phải luôn luôn cố gắng để giữ đúng tiêu chuẩn hoặc đáp ứng được yêu cầu của người yêu nên người được yêu cảm thấy mệt mỏi, khổ sở. Trái lại, nếu được yêu vì những đặc điểm sẵn có trong bản thân mình thì bao giờ cũng dễ dàng hơn, vì chúng ta không phải cố gắng nhiều để giữ tình yêu đó.Tuy nhiên, người nhận được loại tình yêu vì chẳng bao lâu sẽ thấy mình chẳng khác gì người nhận được tình yêu nếu. Vì thiếu sự bảo đảm bởi ba lý do sau : sự cố gắng và ganh đua không ngừng để trông giữ tình yêu khi có những nhân vật khác có cùng phẩm chất như ta nhưng đáng yêu hơn ta xuất hiện ; nó làm ta lo sợ rằng ta không thật là người đáng yêu như người yêu của ta thường tưởng do nhân cách của con người luôn có tính cách hai mặt, mặt tốt bày tỏ cho mọi người thấy, mặt chưa tốt chỉ một mình ta biết ; lý do thứ ba là chúng ta sợ chúng ta sẽ thay đổi và không còn đáng yêu như hiện tại (ví dụ bạn được yêu vì bạn đẹp,nhưng khi sắc đẹp không còn thì tình yêu đó cũng biến mất).
3.Tình yêu "Mặc Dù"Tình yêu này khác hẳn tình yêu nếu. Nó không có điều gì ràng buộc, cũng không đòi hỏi hay trông mong một điều gì cả. Tình yêu này cũng khác tình yêu vì, vì nó không phát sinh từ những đặc điểm quyến rũ nơi người được yêu. Một người dù xấu xí, nghèo hèn nhất trên đời cũng có thể được yêu khi người ấy gặp tình yêu mặc dù. Người ấy không chịu áp lực bị trông mong nào cả, cũng không cần phải ganh đua, lo sợ để giữ gìn những ưu thế của mình mới giữ được người yêu. Người ấy nhận được tình yêu chỉ vì người ấy được yêu. Dù có lỗi lầm, dốt nát, xấu xa hay độc ác, người ấy vẫn được yêu.Ðây là loại tình yêu mà chúng ta vẫn mòn mỏi khao khát bởi sự chân thật, sâu đậm và tính bất vụ lợi của nó. Dù bạn có nhận thức được tình yêu này hay không, nó vẫn rất quan trọng đối với bạn : quan trọng hơn cả thức ăn, nước uống, tài sản , công danh, gia đình, nhà cửa... Nó là cái neo giữ bạn với cuộc sống. Sở dĩ bạn sống được vì bạn đang nhận được một phần của tình yêu mặc dù (biểu hiện nhiều ở tình yêu cha mẹ dành cho con cái) hoặc là vì bạn vẫn hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm được tình yêu này. Tuy nhiên, trong đời thực không dễ tìm được một tình yêu mặc dù trọn vẹn, vì chúng ta ai cũng trông mong nhận được tình yêu ấy nơi kẻ khác, mà ta lại thường chỉ gửi đi loại tình yêu nếu và vì.Trong thực tế, những tình yêu có thể tồn tại lâu bền chính là sự kết hợp của cả 3 loại tình yêu trên. Tình yêu sẽ bền vững nếu hai chúng ta biết hy sinh, thương yêu và hiểu nhau. Tình yêu chúng ta sẽ bền vững vì hai chúng ta đều biết nghĩ đến tương lai và biết chuẩn bị cho nó. Tình yêu chúng ta sẽ mãi bền vững mặc dù hai chúng ta có nhiều điểm khác biệt, …Xin gửi đến các bạn bài viết này và mong rằng tất cả chúng ta đều tìm tình yêu đích thực mà mình mong muốn.

Ba lần cầu hôn

Minh suyt phai roi nuoc mat vi cau chuyen nay day, chuyen nguoi ta sao ma ...giong minh the, dung la chuyen tinh yeu, that la kho noi, nhung ma... noi roi thi duoc gi day!!



Ba lần cầu hôn

Nàng dành cả một thời con gái của mình chờ lời tỏ tình của anh, nhưng Bill rốt cục vẫn im lặng. Nàng và Bill cùng học với nhau từ nhỏ. Tình bạn và tình yêu tự nó đến. Đối với nàng Bill là tất cả. Thỉnh thoảng nàng cũng có nghe ai đó xì xào rằng, cha nàng sẽ không chấp nhận Bill. Nhưng nàng không quan tâm, vì nàng chỉ biết tình yêu của nàng đối với anh mà thôi, ngoài ra mọi thứ khác đều không đáng kể.
Thế rồi, nàng như điên như dại và tưởng mình sẽ không sống nổi, khi biết Bill đã bỏ đi biệt tăm. Nàng quay sang kết tội cha nàng, thề sẽ không nhìn mặt ông. Những giọt nước mắt và thái độ lạnh lùng của nàng khiến ông khổ sở vô cùng. Ít năm sau, cha nàng mất vì bệnh ung thư. Trước khi nhắm mắt, nguyện ước duy nhất của ông là được gặp lại con gái. Nhưng nàng đã không đến.
Tiếp theo, nàng tưởng đất dưới chân nàng sụp xuống khi người luật sư của cha nàng đọc cho nàng bản di chúc của ông. Không phải nàng bàng hoàng vì đã trở thành bà chủ của hàng trăm triệu bạc, mà vì lời thề của cha nàng : "Trước khi bước sang thế giới vĩnh hằng, khi mà mọi thứ chẳng còn ý nghĩa gì ngoài tình yêu của cha đối với con, cha thề rằng cha chưa bao giờ phá hoại hạnh phúc của con".

Đúng lúc ấy, người đàn ông sau này là chồng của nàng xuất hiện. Ông lịch lãm, khinh nghiệm. Nàng đã ngoài 30, đủ thông minh để hiểu ông ta đến với nàng vì lẽ gì. Dù sao, ông ta cũng không phải là người chồng xấu. Cả hai đều cố gắng để tạo nên cái gọi là gia đình, chí ít là trong mắt những người xung quanh. Bất ngờ, nàng trở thành quá phụ với đứa con lẫm chẫm biết đi. Đúng lúc nàng bơ vơ cùng cực, Bill xuất hiện từ nửa kia của trái đất. Không còn là chàng trai mảnh dẻ bẽn lẽn, anh là một chủ hãng tàu biển dày dạn, một nhân vật của giới thượng lưu quyền thế như cha nàng. Thật bất ngờ, nàng đã từ chối khi anh ngỏ lời lấy nàng. Vì lẽ gì, nàng cũng không biết rõ. Có thể vì đứa con, có thể vì nàng uất hận anh đã bỏ đi đẩy nàng vào con đường đau khổ triền miên, có thể vì Bill không còn là Bill của nàng ngày xưa.

Hơn 30 năm nuôi con và cầm cương điều khiển tài sản khổng lồ của cha nàng để lại khiến nàng mệt mỏi. Đôi lúc nàng chỉ muốn được giải thoát, quăng tất cả để sống đơn giản nhưng yên ổn. Tuy tự nhủ trong lòng rằng nàng sẽ không lấy bất kỳ ai, nhưng đôi lúc nàng bất chợt bắt quả tang mình thường hay để mắt tới những tờ báo của giới chủ tàu. Vài người đàn bà xuất hiện trong đời Bill. Tên anh xuất hiện nơi pháp đình với những vụ kiện cáo ly hôn đòi chia tài sản.

Rồi một ngày nọ, nàng nhận được một bưu phẩm. Không nhìn địa chỉ gửi tới, nhưng linh tính cho nàng biết nó là của Bill. Một chiếc hộp nhỏ bọc nhung và một bức thư. " Trong đời anh đã hai lần sắm nhẫn cầu hôn em. Lần thứ nhất, anh mất hai ngày để tự đánh chiếc nhẫn bằng thép. Nhưng rồi anh không dám trao cho em, vì anh sợ em sẽ từ chối món quà của anh thợ nghèo. Ra đi, anh thề khi nào tương xứng với em mới trở về xin cưới em. Lần thứ hai, anh đã không dám rút chiếc nhẫn nạm kim cương giá trị chỉ sau viên kim cương trên vương miện của Nữ hoàng Anh ra khỏi túi, sau khi nghe lời từ chối của em. Cả hai lần anh đều đã sai lầm, nhưng anh vẫn yêu em. Anh quyết định trở thành anh chàng thợ nghèo của em ngày nào, để xin cưới em một lần nữa". Nàng mở chiếc hộp nhỏ. Bất chấp thời gian, chiếc nhẫn bằng thép trổ một bông hồng vẫn bóng loáng.

Bức thư của nàng vừa gủi đi, thì tin dữ về Bill đầy mặt báo. Nàng quên mất rằng cả nàng lẫn Bill đều đã ngoài 60 tuổi. Trở về từ đám tang của Bill, nàng bắt gặp bạn trai của cháu gái nàng. Đang rụt rè bấm chuông cửa, thấy nàng trong bộ đồ màu đen, cậu ta hoảng sợ vội giấu bó hoa ra sau lưng. "Cháu muốn gặp Laura", chàng trai lúng túng. Nàng mở toang cửa nháy mắt tinh nghịch với cậu bé : " Nào tiến lên, con trai. Chớ do dự, nếu không con sẽ hối cả đời đó"